… Tôi sở hữu cất cánh tạt ngang qua qua chuyện Sông Đà bao nhiêu thứ tự, và thấy này cũng là thêm vào cho bản thân một góc nhìn nhìn một quan điểm về dòng sông Tây Bắc cường bạo và trữ tình. Từ bên trên tàu cất cánh nhưng mà nhìn xuống Sông Đà, không người nào nhập tàu cất cánh cho rằng cái thừng thừng vằn vèo bên dưới chân bản thân cơ lại đó là cái dòng sông mỗi năm và đời đời kiếp kiếp kiếp kiếp thực hiện bản thân thực hiện mẩy với quả đât Tây Bắc và phản xạ hờn giận không có tội vạ với những người lái đò Sông Đà. Cũng không người nào cho rằng này đó là dòng sông của câu đồng dao thần thoại cổ xưa Sơn Tinh Thuỷ Tinh “Núi cao sông hãy còn nhiều năm - Năm năm phục thù đời đời kiếp kiếp tiến công ghen”. Hình như khi nhưng mà tao tiếp tục quen thuộc gọi bạn dạng đồ vật sông núi, thì từng khi ngồi tàu cất cánh bên trên độ cao nhưng mà nhìn xuống tổ quốc Tổ quốc mênh mông, càng thấy không xa lạ với từng đường nét sông tãi rời khỏi bên trên hồ nước đá lờ lờ bóng mây bên dưới chân bản thân. Con Sông Đà tuôn nhiều năm tuôn nhiều năm như 1 áng tóc trữ tình, đầu tóc chân tóc ẩn hiện tại nhập mây trời Tây Bắc bung nở hoa ban hoa gạo mon nhì chạm cuồn cuộn loà sương núi Mèo thắp nương xuân. Tôi tiếp tục nhìn say sưa làn mây ngày xuân cất cánh bên trên Sông Đà, tôi tiếp tục xuyên qua chuyện đám mây ngày thu nhưng mà nhìn xuống làn nước Sông Đà. Mùa xuân dòng sản phẩm xanh rì ngọc bích, chứ nước Sông Đà ko xanh rì màu xanh da trời canh hến của Sông Gâm Sông Lô. Mùa thu nước Sông Đà lừ lừ chín đỏ tía như domain authority mặt mũi một nguời bầm chuồn vì như thế rượu bữa, lừ lừ cái red color khó chịu ở một người bất mãn tức bực gì từng phỏng thu về. Chưa hề lúc nào tôi thấy dòng sản phẩm Sông Đà là đen giòn như thực dân Pháp tiếp tục đè ngửa dòng sông tao rời khỏi sập mực Tây nhập nhưng mà gọi là một chiếc thương hiệu Tây láo lếu, rồi cứ thế nhưng mà phiết nhập bạn dạng đồ vật lai chữ.
Con Sông Đà quyến rũ. Đối với từng người, Sông Đà lại khêu gợi một cơ hội. Đã sở hữu thứ tự tôi nhìn Sông Đà như nhìn một cố tri. Chuyến ấy ở từng chuồn núi đã và đang thời gian lâu hơn, tiếp tục thấy thèm vị trí thông thoáng. Mải bám gót anh liên hệ, gạt bỏ thất lạc là bản thân chuẩn bị sập rời khỏi Sông Đà. Xuống một chiếc dốc núi, thấy trước đôi mắt nhoang nhoáng như trẻ con con cái nghịch ngợm chiếu gương nhập đôi mắt bản thân rồi vứt chạy. Tôi trông thấy cái miếng sáng sủa lóe lên một màu sắc nắng và nóng mon thân phụ Đường ganh đua “Yên hoa tam nguyệt há Dương Châu”. Bờ Sông Đà, bến bãi Sông Đà, chuồn chuồn bươm bướm Sông Đà. Chao thiu, nhìn dòng sông, vui mừng như thấy nắng và nóng giòn rụm sau kì mưa dầm, vui mừng như nối lại nằm mê xa cách. Đi giới hạn nhiều năm ngày rồi lại bắt rời khỏi Sông Đà, đích thế, nó đằm đằm rét ấm như tái ngộ cố tri, khoác dầu người cố tri ấy bản thân biết là lắm căn bệnh lắm bệnh, chốc nữ tính đấy, rồi chốc lại phun tính và gắt gỏng thác lũ tức thì đấy…”
Cảm nhận của anh/chị về vẻ đẹp nhất trữ tình của hình tượng sông Đà trong khúc trích bên trên. Từ cơ, phán xét về phong thái thẩm mỹ Nguyễn Tuân.
(Trích Người lái đò sông Đà – Nguyễn Tuân, Ngữ văn 12, tập luyện một, NXB giáo dục và đào tạo nước ta, năm nhâm thìn, tr.186-187 và 190-191)